Điều ước nhói lòng của bé gái 2 lần mắc bệnh ung thư

Thứ năm, ngày 26 tháng 12 năm 2024 | 8:41

Trong vòng 3 năm, đã 2 lần Thiên An bị chẩn đoán mắc ung thư. Khối u lớn dần, choán lấy trái tim, bóp nghẹt ước mơ của cô bé 7 tuổi.

Trên giường bệnh ở khoa Ung bướu - Huyết học, Bệnh viện Nhi đồng 2, TPHCM, Thiên An (7 tuổi) cúi đầu, hí hoáy vẽ vào tập A4 kê trên gối làm bàn học. 

“Con vẽ hình chị gái cầm bông hoa. Từ khi vào viện, không được gặp chị, con nhớ chị lắm”, An chỉ vào bức tranh, thủ thỉ. 

ungthu thienan (2).jpg

Bé Thiên An, 7 tuổi, đã sống chung với bệnh ung thư 3 năm nay. Ảnh: Linh Thùy

Mang bệnh khi vừa lên 4 tuổi

Ba năm trước, khi mới hơn 4 tuổi, An được phát hiện có u nguyên bào tuyến thượng thận (một dạng của ung thư thận). Nhớ lại những ngày đầu khi biết con phải đối mặt với bệnh tật, chị Hàn Vi, mẹ bé, không cầm được nước mắt.

“Ban đầu, con chỉ có dấu hiệu sốt, nôn ói, đi khám 3 lần đều được chẩn đoán bị đầy hơi. Bé có uống thuốc nhưng không khỏi, lại thêm sút cân nên tôi mới đưa con từ Khánh Hòa vào TPHCM kiểm tra. Ngay khi siêu âm, bác sĩ đã phát hiện con có khối u lớn ở thận, yêu cầu nhập viện gấp”, chị chia sẻ. 

Dù đã chuẩn bị tâm lý An có bệnh nặng, chị Vi chưa bao giờ nghĩ con mình mắc ung thư khi mới chỉ 4 tuổi. Lần đầu tiên ôm con nhập viện cũng là lần đầu chị Vi cảm nhận được nỗi đau của bệnh ung thư.

Từ phòng bệnh đến ngoài hành lang, tiếng khóc cười, tiếng nôn ói, tiếng dỗ dành xen lẫn. Xung quanh, những đứa trẻ đều xanh xao, mắt đượm buồn, tay cắm chằng chịt dây truyền, da đầu nhẵn nhụi vì rụng hết tóc. 

Từ hôm đó, nén nỗi buồn vào trong, chị Vi bắt đầu hành trình giành lại sự sống cùng con. Động lực lớn nhất của chị là con gái Thiên An luôn hiểu chuyện, chưa bao giờ hỏi về bệnh tình, luôn dang bàn tay bé bỏng vỗ lấy lưng mẹ những lúc thấy mẹ khóc.

Mỗi buổi chiều, khi không phải truyền thuốc, cô bé lại đòi mẹ đưa xuống tượng Đức Mẹ dưới sân bệnh viện cầu nguyện. Không biết bao nhiêu lần, An đã lẩm nhẩm “Con ước mình chóng khỏe, được về nhà với chị và đi học với các bạn”. 

Sau hơn 1 năm điều trị, điều ước của cô bé may mắn trở thành sự thật. Thiên An chính thức bước qua giai đoạn điều trị đầy khó khăn, chuyển qua giai đoạn duy trì. 

An được về nhà đi học, nhiều lần được khen là học sinh ngoan, đạt nhiều thành tích tốt. Chị Vi cũng dần cởi bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, khấp khởi mừng thầm. Nhưng chỉ một năm rưỡi sau, tin dữ lại đến với gia đình chị.

Khối u di căn vào tim

Cuối tháng 11 vừa qua, An bắt đầu có những cơn đau ngực, ho khan. Những cơn ho kéo dài kèm khó thở khiến cô bé gầy rộc. Kết quả siêu âm cho thấy cô bé 7 tuổi có khối di căn lớn ở tim. 

ungthu thienan1 (2).jpg

An bất ngờ nhận kết quả tái mắc ung thư sau hơn một năm điều trị duy trì. Ảnh: Linh Thùy. 

Chị Vi nhớ như in hôm có kết quả, khi bế con ngang qua tượng Đức Mẹ, An buột miệng hỏi: “Con cầu nguyện nhiều thế nhưng Đức Mẹ không nghe được lời nguyện của con hả mẹ?”, “Con sợ chết, con không muốn chết, mẹ ơi!”. Câu nói thơ ngây của An một lần nữa cứa vào lòng người mẹ, bóp nghẹt trái tim chị. Chị Vi chỉ biết nén nước mắt, ôm con gái an ủi.

Ngày đưa con trở lại khoa để điều trị, người mẹ nặng lòng hơn lần trước. Ba năm đồng hành cùng con, chị Vi đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, từ hụt hẫng khi lần đầu biết tin con mắc bệnh, xót xa khi thấy con nguy kịch trong phòng cấp cứu đến vui mừng khi nghe thông báo con đã ổn.  

Chưa bao giờ chị quên đi tháng ngày nhọc nhằn khi chăm con, nhưng cũng chưa lần nào chị sẵn sàng đối mặt với việc con tái mắc bệnh, thậm chí nặng hơn lần trước. Vậy mà, sắp tới, con gái chị sẽ phải quay lại hành trình điều trị ung thư. Chặng đường ấy có thể sẽ còn gian nan hơn gấp bội. 

“Vài hôm nữa, con sẽ lại truyền thuốc, sẽ lại vật vã vì bị thuốc hành. Mái tóc nuôi hơn năm qua cũng sẽ rụng dần, không còn được như lúc này nữa”, chị Vi vừa lặng lẽ vuốt tóc con, nhẹ giọng kể. 

Có thể chị Vi và An phải đón năm mới trong bệnh viện. Khi được hỏi về điều ước cho năm mới, An thỏ thẻ bày tỏ: “Con chỉ muốn được về nhà để đi học trở lại, chơi với chị, với các bạn thôi”. 

Ngước mắt lên, An thấy một bệnh nhi vừa khỏi bệnh, đi chào hỏi từng giường để chuẩn bị về nhà. Xung quanh, nhiều phụ huynh cất tiếng chúc mừng. Ngồi bên cạnh, chị Vi vừa gửi lời, vừa lẩm nhẩm ước: “Ước gì, thời gian nữa, điều nhiệm màu xảy ra, con bình phục và được đoàn tụ với gia đình”.